15/11/2024

Suy niệm loan báo Tin Mừng 

07/10/2019 – Thứ Hai Tuần 27 TN – Lễ Đức Mẹ Mân Côi

 

(Trích 31 bài giảng của uỷ ban loan báo Tin Mừng trong tháng truyền giáo ngoại thường 10/2019)

 

Lời Chúa:

Sách Giôna Gn 1:1–2:2.11

Có lời ĐỨC CHÚA phán với ông Giô-na, con ông A-mít-tai, rằng: “Hãy đứng dậy, đi đến Ni-ni-vê, thành phố lớn, và hô cho dân thành biết rằng sự gian ác của chúng đã lên thấu tới Ta.” Ông Giô-na đứng dậy nhưng là để trốn đi Tác-sít, tránh nhan ĐỨC CHÚA. Ông xuống Gia-phô và tìm được một chiếc tàu sắp đi Tác-sít. Ông trả tiền, xuống tàu để cùng đi Tác-sít với họ, tránh nhan ĐỨC CHÚA. Nhưng ĐỨC CHÚA tung ra một cơn gió to trên biển và liền có một trận bão lớn ngoài khơi, khiến tàu tưởng chừng như sắp vỡ tan. Thuỷ thủ sợ hãi ; họ kêu cứu, mỗi người kêu lên thần của mình và ném hàng hoá trên tàu xuống biển cho nhẹ bớt. Còn ông Giô-na thì đã xuống hầm tàu, nằm đó và ngủ say. Viên thuyền trưởng lại gần và nói với ông: “Sao lại ngủ thế này ? Dậy ! Kêu cầu thần của ông đi ! May ra vị thần ấy sẽ nghĩ đến chúng ta và chúng ta khỏi mất mạng.” Rồi họ bảo nhau : “Nào, chúng ta hãy bắt thăm cho biết tại ai mà chúng ta gặp tai hoạ này.” Họ gieo quẻ và quẻ rơi trúng ông Giô-na. Họ bảo ông : “Vì ông là người đã đem tai hoạ này đến cho chúng ta, thì xin ông cho chúng tôi biết : Ông làm nghề gì ? Ông từ đâu đến, quê ở nước nào, và thuộc dân nào ?” Ông nói với họ : “Tôi là người Híp-ri, Đấng tôi kính sợ là ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa các tầng trời, Đấng đã làm ra biển khơi và đất liền.” Những người ấy sợ, sợ lắm ; họ nói với ông : “Ông đã làm gì thế ?” Thật vậy, do ông kể lại mà họ được biết là ông đang trốn đi để tránh nhan ĐỨC CHÚA. Họ hỏi ông : “Chúng tôi phải xử với ông thế nào để cho biển lặng đi, không còn đe doạ chúng tôi nữa ?” Quả thật, biển càng lúc càng động mạnh. Ông bảo họ : “Hãy đem tôi ném xuống biển thì biển sẽ lặng đi, không còn đe doạ các ông nữa ; vì tôi biết là tại tôi mà các ông gặp cơn bão lớn này.” Những người ấy cố chèo vào đất liền, nhưng không thể được vì biển mỗi lúc một động thêm, uy hiếp họ. Họ kêu cầu ĐỨC CHÚA và thưa : “Ôi, lạy ĐỨC CHÚA, ước gì chúng con không phải chết vì mạng sống người này, và xin đừng đổ máu vô tội trên đầu chúng con ; vì lạy ĐỨC CHÚA, chính Ngài đã hành động tuỳ theo sở thích.” Rồi họ đem ông Giô-na ném xuống biển. Biển dừng cơn giận dữ. Những người ấy sợ ĐỨC CHÚA, sợ lắm ; họ dâng hy lễ lên ĐỨC CHÚA và khấn hứa. 

ĐỨC CHÚA khiến một con cá lớn nuốt ông Giô-na. Ông Giô-na ở trong bụng cá ba ngày ba đêm. Từ trong bụng cá, ông Giô-na cầu nguyện cùng ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa của ông. ĐỨC CHÚA bảo con cá, nó liền mửa ông Giô-na ra trên đất liền.

Tin Mừng: Lc 10:25-37

Và này có người thông luật kia đứng lên hỏi Đức Giê-su để thử Người rằng : “Thưa Thầy, tôi phải làm gì để được sự sống đời đời làm gia nghiệp ?” Người đáp : “Trong Luật đã viết gì ? Ông đọc thế nào ?” Ông ấy thưa : “Ngươi phải yêu mến Đức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, hết lòng, hết linh hồn, hết sức lực, và hết trí khôn ngươi, và yêu mến người thân cận như chính mình.” Đức Giê-su bảo ông ta : “Ông trả lời đúng lắm. Cứ làm như vậy là sẽ được sống.”

Nhưng ông ấy muốn chứng tỏ là mình có lý, nên mới thưa cùng Đức Giê-su rằng : “Nhưng ai là người thân cận của tôi ?” Đức Giê-su đáp : “Một người kia từ Giê-ru-sa-lem xuống Giê-ri-khô, dọc đường bị rơi vào tay kẻ cướp. Chúng lột sạch người ấy, đánh nhừ tử, rồi bỏ đi, để mặc người ấy nửa sống nửa chết. Tình cờ, có thầy tư tế cũng đi xuống trên con đường ấy. Trông thấy người này, ông tránh qua bên kia mà đi. Rồi cũng thế, một thầy Lê-vi đi tới chỗ ấy, cũng thấy, cũng tránh qua bên kia mà đi. Nhưng một người Sa-ma-ri kia đi đường, tới ngang chỗ người ấy, cũng thấy, và chạnh lòng thương. Ông ta lại gần, lấy dầu lấy rượu đổ lên vết thương cho người ấy và băng bó lại, rồi đặt người ấy trên lưng lừa của mình, đưa về quán trọ mà săn sóc. Hôm sau, ông lấy ra hai quan tiền, trao cho chủ quán và nói : “Nhờ bác săn sóc cho người này, có tốn kém thêm bao nhiêu, thì khi trở về, chính tôi sẽ hoàn lại bác.” Vậy theo ông nghĩ, trong ba người đó, ai đã tỏ ra là người thân cận với người đã bị rơi vào tay kẻ cướp ?” Người thông luật trả lời : “Chính là kẻ đã thực thi lòng thương xót đối với người ấy.” Đức Giê-su bảo ông ta: “Ông hãy đi, và cũng hãy làm như vậy.”

 

Suy niệm

Luca trình bày dụ ngôn này trong bối cảnh của một bản tường thuật rộng hơn, trong đó Đức Giêsu gặp một người luật sĩ muốn thử Người. Đức Giêsu đã từng bị thử thách khi khởi đầu sứ vụ, khi Người được Thánh Thần dẫn vào hoang địa và chịu quỉ cám dỗ. Ba lần trong cuộc cám dỗ này (x. Lc 4:2.12.13), quỉ thử thách để xem Đức Giêsu có thật là Con Thiên Chúa và có trung thành với ý muốn của Thiên Chúa hay không. Trong lần “thử thách” thứ ba, Đức Giêsu đã đuổi quỉ đi và nói những lời cuối cùng cho cuộc chiến với Satan: “Ngươi chớ thử thách Chúa là Thiên Chúa ngươi” (Lc 4:12).

Bây giờ đoạn Tin Mừng Luca bắt đầu kể, “Có người thông luật kia đứng lên hỏi Ðức Giêsu để thử Người” (Lc 10:25). Như thế, người đọc chăm chú đã từng thấy Đức Giêsu chứng tỏ Người thật sự là Con Thiên Chúa thì biết rằng người thông luật kia đang tìm cách làm một điều gì đó mà chính quỉ đã không làm được và Đức Giêsu đã minh nhiên cấm làm; đúng hơn, chính người thông luật kia mới là kẻ sắp bị thử thách.

Dụ ngôn về người Samaria nhân hậu là một dụ ngôn nổi tiếng và dễ hình dung ra, nhưng bài Tin Mừng hôm nay mở đầu bằng lời giới thiệu một người thông luật đến gần Đức Giêsu để thử Người. Có rất nhiều chuyên gia về khoa học hạnh phúc trong thế giới chúng ta muốn thử thách các tông đồ Tin Mừng hôm nay. Chúng tôi phải làm gì để có sự sống đời đời? Chúng tôi có thể làm thế nào để đạt hạnh phúc? Câu trả lời của chúng ta không thể là gì khác hơn lời dạy của Thầy Chí Thánh. Để đạt hạnh phúc, chúng ta phải yêu mến Thiên Chúa hết lòng, hết linh hồn, hết sức, hết trí khôn, và yêu thương đồng loại như chính mình. Mến Chúa và yêu người. Mến Chúa bằng cách thương yêu người khác. Yêu cận nhân như Chúa muốn! Nhưng cụ thể phải làm thế nào?

Đức Giêsu cho chúng ta một ví dụ qua câu truyện về người Samaria tốt lành. Luca là tác giả Tin Mừng duy nhất kể lại câu truyện tuyệt vời này từ lời giảng của Đức Giêsu. “Một người kia từ Giêrusalem xuống Giêrikhô”: nghĩa là, người ấy rời bỏ khu vực đền thờ, nơi thánh, thành thánh, để đi đến khu vực ngoại vi, đến “vùng đáy” của trái đất. Giêrikhô ở không xa Biển Chết, trên thực tế là một trong những thành phố thấp hèn nhất trên thế giới. Người kia rời núi Xion để đi xuống vực sâu, một nơi đầy những bất ổn và rối loạn của trần gian. Và có thể đoán trước được rằng người ấy sẽ rơi vào tay kẻ cướp. Đây chính xác là tình huống của người thời nay, người không có lòng tin, người từ bỏ nơi thánh thiêng để ngày qua ngày chìm xuống vực sâu của những bất trắc và giới hạn. Và trên đường đi có những tên trộm cướp lấy đi hết mọi thứ của người ấy, và bỏ mặc người ấy nửa sống nửa chết bên đường. Tệ thay, một tư tế thản nhiên đi ngang qua, bỏ mặc người bị cướp bên đường. Rồi một thầy Lêvi cũng đi ngang qua, trông thấy nạn nhân và tiếp tục bỏ đi; bản văn không cho chúng ta biết nơi người này xuất phát. Giống như người tư tế, người này không quan tâm tới người bị cướp. “Nhưng một người Samaria kia đi đường, tới ngang chỗ người ấy, cũng thấy, và chạnh lòng thương. Ông ta lại gần, lấy dầu lấy rượu đổ lên vết thương cho người ấy và băng bó lại, rồi đặt người ấy trên lưng lừa của mình, đưa về quán trọ mà săn sóc” (Lc 10:33-34). Người Samaria tạm dừng hành trình của mình để chăm sóc một người xa lạ, anh em của ông trong nhân tính. Đức Giêsu cũng làm giống như thế, một cách siêu vời, qua cái chết thục tội của Người. Người tắm rửa chúng ta trong máu và nước chảy từ cạnh sườn Người trên Thập Giá. Hôm sau, người Samaria trao cho chủ quán trọ hai đồng bạc, xin người này chăm sóc cho nạn nhân. Đức Giêsu đã trả giá trên thập giá để chữa lành chúng ta, để chuộc lại chúng ta. Người sẵn sàng tiếp tục trả mọi món nợ chúng ta mắc phải do tội lỗi chúng ta phạm hằng ngày. Trong ba người đi đường, người thân cận của người bị cướp chính là người Samaria biết tỏ lòng nhân hậu với nạn nhân.

Câu truyện này dạy bài học gì cho chúng ta là những người được gọi đi truyền giáo? Chỉ có tình yêu là thứ có tác dụng phúc âm hóa hiệu quả. Vấn đề không phải là phát triển một tôn giáo của phụng tự, của luân lý đạo đức, của các qui định pháp lý; nhưng là làm sao cho những người nam người nữ bị thương tổn của Đức Giêsu mà chúng ta gặp trên đường Giêrikhô trở thành những người thân cận của chúng ta. Đó là bảo đảm rằng các chương trình chi tiết của chúng ta phải dành ưu tiên cho việc chăm sóc những người bị thương tổn mà chúng ta gặp trên đường. Đó là sơ cứu cho họ bằng những gì chúng ta có: dầu của lòng thương xót và rượu của tình yêu thương. Đó là đưa loài người ngày càng đến gần hơn với lòng nhân hậu cứu độ của Thiên Chúa nhờ đức tin vào Chúa Kitô. Chính lòng tin vào Đấng đã chết và sống lại làm cho chúng ta càng ngày càng quen thuộc hơn với các cách họat động của Thiên Chúa, với các tiêu chí cứu độ của họat động này. Người Samaria tốt lành không phải tự bản thân mình. Ông tốt lành nhờ lòng tốt lành của Thiên Chúa, Đấng chúng ta có thể đón nhận và hiệp thông nhờ đức tin.

Nguồn: Uỷ ban loan báo Tin Mừng