Sáu mươi hai phát súng đã được bắn ra. Những tiếng nổ liên hồi rền vang và chỉ trong vài giây ngắn ngủi và kinh hoàng, cơ thể Shahbaz Bhatti đã ngã gục xuống đường. Đó là vào ngày 2 tháng 3 năm 2011, tại Islamabad, Pakistan, một chỉ huy của những kẻ khủng bố đã tấn công chiếc xe đang chở Shahbaz Bhatti, lãnh đạo Mặt trận Giải phóng Kitô giáo, một con người của hòa bình và đức tin luôn mong muốn thay đổi tận căn đất nước của mình và nền hòa bình cơ bản của thế giới.

 

Ông Shahbaz Bhatti 

 

Tên anh, Shahbaz có nghĩa là đại bàng. Và giống như một con đại bàng anh ấy luôn bay cao, anh hướng cái nhìn của mình vượt xa những thực tế khó khăn, những sự chia rẽ, định kiến và bạo lực. Một cuốn sách kể về Shahbaz vừa được xuất bản bởi Nhà xuất bản Messaggero Padova. Tiêu đề chính xác của cuốn sách là “Shahbaz Bhatti. Đại bàng xứ Pakistan”, được viết bởi hai tác giả Paolo Affatato, một nhà báo-nhà văn, và Emmanuel Parvez. Tác giả Emmanuel Parvez là một linh mục người Pakistan, là anh họ và là cha linh hướng của Shahbaz Bhatti, người đã chia sẻ những thông tin và là nhân chứng chính cho những gì đã xảy ra với Shahbaz và trên tất cả là người có thể phác họa hoàn chỉnh gương mặt của Shahbaz với cả những diễn biến nội tâm.

Shahbaz sinh ra trong một gia đình Công giáo ở Khushpur, một ngôi làng ở tỉnh Punjab. Một làng quê nhỏ giữa những cánh đồng lúa, bông vải (cotton) và mía bất tận. Những chân trời rộng lớn đó hướng người ta đến những cái nhìn vô hạn; vượt xa những con đường làng, nhà cửa, quảng trường nhỏ nơi mọi người đều biết và sống như một cộng đồng duy nhất. Khushpur có một điểm đặc biệt là: ở một quốc gia đa số là người Hồi giáo, thì nơi đây quy tụ gần như hoàn toàn chỉ có người Công giáo, một sự thực hiếm gặp. Và ở ngôi làng ấy người ta sống an hòa, đoàn kết với nhau. Hơn thế nữa nữa, tên của ngôi làng trong ngôn ngữ Urdu có nghĩa là “vùng đất hạnh phúc”. Ở đó, nhà lãnh đạo tương lai nhỏ bé đã lớn lên trong hạnh phúc, và ngay từ nhỏ đã ý thức rõ ràng về đức tin của mình, là người biết phấn đấu, có những hoài bão lớn lao và những dự phóng cho những ý tưởng và ước mơ của mình.

Và thực thế, bất chấp những bình yên và hạnh phúc hàng ngày, Shahbaz cảm thấy rằng những chân trời đó, nơi mà anh thấy vượt xa những cánh đồng trồng trọt và đung đưa trong gió, mời gọi anh đến một cuộc sống khác, cuộc sống mà những giá trị và lý tưởng, niềm tin và tình yêu của anh dành cho xóm làng được sống trọn vẹn hơn.

Anh cảm nhận sâu sắc sức nặng của sự bất công, của bạo lực và phân biệt đối xử. Anh rời khỏi làng quê và giống như một con đại bàng anh bay xa. Anh đã hiểu rằng để có thể tạo nên một tác động cụ thể đến thực tế, anh ta phải tham gia vào chính trị, không được nhượng bộ, phải sống như người phục vụ và chắc chắn không phải là một công cụ quyền lực hay tham gia vào một hệ thống chính trị để tạo dựng sự nghiệp cho riêng mình. Anh quyết định thành lập một đảng được gọi là “Mặt trận giải phóng nhân dân Pakistan”, anh trở thành thành viên của Đảng Nhân dân Pakistan và năm 2008 anh được bổ nhiệm làm Bộ trưởng Bộ Dân tộc thiểu số Pakistan. Cách sống chính trị này cũng thể hiện hết con người của anh, anh thu hút được sự nhiệt tình và hỗ trợ của nhiều người, nhưng cũng làm nảy sinh lòng thù hận và mong muốn trả thù anh từ phe thù nghịch. Anh đứng về phía những người nghèo, người thiệt thòi và phụ nữ.

Đới với Shahbaz, những hoạt động chính trị và dấn thân dân sự sẽ không có ý nghĩa và nền tảng nếu nó không được thực thi đúng như bản chất vốn có dưới một sự hướng dẫn đích thực. Thước đo cuộc sống của anh luôn luôn là Tin Mừng. Trong phần tiểu sử của anh được viết bởi Affatato với sự cộng tác của cha Parvez và trong một chương của cuốn sách có tên “Câu chuyện của một tâm hồn” được bắt đầu bằng câu này: “Đó là câu chuyện của Shahbaz Bhatti, một đời sống truyền giáo đích thực”. Cuộc đời anh là một sự phó thác trọn vẹn cho Chúa Quan Phòng. Anh luôn tin chắc rằng Thiên Chúa vẫn luôn hành động để khiến cho thực tại trần thế cũng như lịch sử nhân loại tích cực hơn. Câu Kinh Thánh vang vọng trong anh chính là Thánh vịnh 23:

“Chúa là mục tử chăn dắt tôi, tôi chẳng thiếu thốn gì,
Trong đồng cỏ xanh tươi, Người cho tôi nằm nghỉ.
Người đưa tôi tới dòng nước trong lành và bổ sức cho tôi.
Người dẫn tôi trên đường ngay nẻo chính
vì danh dự của Người. Lạy Chúa, dầu qua lũng âm u
con sợ gì nguy khốn, vì có Chúa ở cùng.
Côn trượng Ngài bảo vệ, con vững dạ an tâm.
Chúa dọn sẵn cho con bữa tiệc ngay trước mặt quân thù.
Ðầu con, Chúa xức đượm dầu thơm,
ly rượu con đầy tràn chan chứa.
Lòng nhân hậu và tình thương Chúa
ấp ủ tôi suốt cả cuộc đời,
và tôi được ở đền Người
những ngày tháng, những năm dài triền miên”.

(Acistampa 15/05/2020)

 

Hoài Thương – CTV Vatican News