“Người ấy bán tất cả những gì mình có mà mua thửa ruộng ấy.” (Mt 13, 44-52)

26/07/2020 | Chúa Nhật Tuần XVII – Mùa Thường Niên

 

 

✠ Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Mátthêu: (Mt 13, 44-52)

44 Khi ấy, Đức Giêsu kể cho dân chúng dụ ngôn này: “Nước Trời giống như chuyện kho báu chôn giấu trong ruộng. Có người kia gặp được thì liền chôn giấu lại, rồi vui mừng đi bán tất cả những gì mình có mà mua thửa ruộng ấy.

45 “Nước Trời lại cũng giống như chuyện một thương gia đi tìm ngọc đẹp. 46 Tìm được một viên ngọc quý, ông ta ra đi, bán tất cả những gì mình có mà mua viên ngọc ấy.

47 “Nước Trời lại còn giống như chuyện chiếc lưới thả xuống biển, gom được đủ thứ cá. 48 Khi lưới đầy, người ta kéo lên bãi, rồi ngồi nhặt cá tốt cho vào giỏ, còn cá xấu thì vứt ra ngoài. 49 Đến ngày tận thế, cũng sẽ xảy ra như vậy. Các thiên sứ sẽ xuất hiện và tách biệt kẻ xấu ra khỏi hàng ngũ người công chính, 50 rồi quăng chúng vào lò lửa; ở đó, người ta sẽ phải khóc lóc nghiến răng.

51 “Anh em có hiểu tất cả những điều ấy không?” Họ đáp: “Thưa hiểu.” 52 Người bảo họ: “Bởi vậy, bất cứ kinh sư nào đã được học hỏi về Nước Trời, thì cũng giống như chủ nhà kia lấy ra từ trong kho tàng của mình cả cái mới lẫn cái cũ.”

 

Suy niệm:

Hai dụ ngôn Kho báu và Viên ngọc quý không làm ta ngạc nhiên,

bởi lẽ ở vào hoàn cảnh đó, ai trong chúng ta cũng làm thế.

Nếu ta là một nông dân gặp được kho báu khi đang cày ruộng,

ta cũng sẽ tìm cách để mua được thửa ruộng đó bằng mọi giá.

Mua được thửa ruộng là có được kho báu vô chủ.

Có được kho báu là cuộc sống hoàn toàn không như xưa.

Nếu ta là một thương gia sành sỏi chuyên buôn ngọc,

đi khắp nơi để lùng những viên ngọc quý hiếm.

Nhờ may mắn mà tìm thấy được viên ngọc chỉ có trong mơ,

hẳn ta sẽ tìm mọi cách để chiếm được viên ngọc đó.

 

Khi người nông dân tìm thấy kho báu,

hay khi người thương gia tìm thấy viên ngọc quý,

cả hai đều có phản ứng như nhau.

Đó là sự say mê, phấn khích, và thèm muốn đến tột cùng.

Cả hai đều sẵn sàng làm bất cứ điều gì để sở hữu được chúng.

Kho báu hay viên ngọc quý thu hút toàn bộ suy nghĩ của họ.

Mọi sự khác trên đời dường như chẳng còn giá trị gì.

Họ coi cuộc đời họ như bị đổ vỡ nếu không chiếm được chúng.

Chính vì thế cả người nông dân và người thương gia

đều làm những hành động giống nhau:

đi, bán tất cả những gì mình có, và mua cho bằng được.

Không có dấu vết của nuối tiếc hay đắn đo.

Chỉ có niềm vui của người nghĩ mình đã làm đúng.

Chỉ có hạnh phúc của người biết là mình đã khôn ngoan.

 

 

Đấy là chuyện về kho báu và viên ngọc quý ở trần gian.

Còn Nước Trời có là kho báu hay viên ngọc quý đối với tôi không,

lại là chuyện khác.

Nước Trời có vẻ xa xôi, vô hình, mà tôi lại chưa có cảm nghiệm,

nên tôi không dễ thấy được giá trị và vẻ đẹp của Nước Trời.

Kho báu Nước Trời thì khó thấy, ít hấp dẫn.

Còn kho báu trần gian phù du thì ai cũng mong tích trữ,

đến nỗi Đức Giêsu phải kêu: Hãy tích trữ kho báu trên trời (Mt 6,20).

Vấn đề là tôi chọn kho báu nào, kho báu ở đâu thì tim ở đó (Mt 6,21).

Chỉ khi thấy Nước Trời là kho báu bền vững và vượt trội,

ta mới dám đi, bán tất cả những gì mình có mà mua.

Nếu chúng ta còn ngần ngại, bị giằng co giữa hai kho báu,

thì đó là vì chúng ta chưa thấy sự ưu việt của kho báu trên trời.

 

 

Để có được kho báu trên trời, cần làm một chọn lựa quan trọng.

Đó là bán tất cả những gì mình có.

Bán tất cả mọi sự không hẳn là trở nên trắng tay,

nhưng là đặt mọi sự mình có ở dưới Thiên Chúa.

Cả tương lai, gia đình, hạnh phúc, của cải, uy tín, thành công:

những kho báu đó phải đặt dưới Kho Báu viết hoa là Nước Trời,

và khi cần, chúng ta phải vui lòng hy sinh mọi sự.

 

Để thấy được vẻ đẹp của Nước Trời, cần có thời gian.

Để mê thiên đàng, cần gỡ mình khỏi những trói buộc vật chất.

Khi có kinh nghiệm về kho tàng mối mọt đục khoét được,

chúng ta sẽ dễ tìm đến kho báu đích thực, tuyệt đối.

Trước khi bán tất cả tài sản để mua viên ngọc quý là Nước Trời,

ta cần bán từ từ, từng món một, qua những buông bỏ mỗi ngày.

Rồi có lúc ta sẽ thấy mình tự do và siêu thoát.

Anh thanh niên giàu có buồn rầu bỏ đi vì muốn giữ của.

Còn người vui sướng bán tất cả lại thấy mình giàu có khi trắng tay.

 

Cầu nguyện:

 

 

Lạy Chúa Giêsu,

Chúa đã trìu mến nhìn người thanh niên giàu có

và mời anh theo Chúa để được sự sống đời đời.

Chúa mời anh đi bán tài sản mình, cho người nghèo,

rồi đến và theo Chúa.

Nhưng anh đã buồn rầu bỏ đi, vì quá gắn bó với của cải.

Anh bị giằng co, vì anh muốn được kho tàng trên trời,

nhưng lại không muốn mất kho tàng dưới đất.

Hẳn Chúa cũng buồn và tiếc cho anh.

Chúa có mong anh ấy một ngày nào trở lại?

 

 

Lạy Chúa Giêsu,

Chúa đã ngước nhìn ông Gia-kêu khi ông còn ở trên cây.

Chúa chỉ gọi tên ông và xin đến nhà của ông.

Chúa chẳng đòi ông phải hoán cải hay bỏ nghề thu thuế,

Nhưng trong cách cư xử trân trọng của Chúa,

ông nhận ra một lời mời.

Gia-kêu đã vui sướng đáp lại lời mời đó,

khi ông hứa sẽ đền gấp bốn, và cho người nghèo nửa phần gia sản.

Bỗng nhiên Gia-kêu được tự do khỏi của cải từng làm ông mê say.

Ông ngất ngây vì giờ đây nhà ông được hưởng ơn cứu độ.

 

 

Lạy Chúa Giêsu,

buông bỏ tất cả để sống cho những điều trên cao,

vừa khó lại vừa dễ.

Chỉ cần Chúa chạm đến chúng con một giây,

và vén mở cho chúng con thấy kho tàng trong trái tim Chúa,

chúng con sẽ hết bị ràng buộc bởi những thứ mau qua,

để sống cho những giá trị vĩnh cửu.

 

Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.