22/11/2024
Saint Clare of Assisi

Hơn tám trăm năm trước, vào ngày Chúa nhật Lễ Lá năm 1212, một phụ nữ trẻ đã lén rời khỏi nhà của mình trong đêm khuya. Clara không phải là thiếu niên duy nhất trong lịch sử trốn tránh sự theo dõi quản lý của gia đình mình, và đương nhiên cô ấy cũng không phải là người cuối cùng. Tuy nhiên, chúng ta nhớ đến cô không chỉ vì cô là một cô gái mười tám tuổi nào đó với mong muốn được tự do mà vì: Clara thành Assisi đã bỏ trốn… để đáp lại lời mời gọi bước theo Chúa.

Là con gái lớn của nhà quý tộc giàu có, Tiểu thư Clara được gia đình mong muốn là sẽ kết hôn với một nhà quý tộc có tiền và tầm ảnh hưởng trong xã hội thời bấy giờ. Nhưng lạ thay, cô lại vô cùng khao khát được dâng hiến cuộc đời mình cho Chúa, noi theo gương của Phanxicô, con trai của một thương gia thành Assisi thành đạt, thịnh vượng, người đã từ bỏ cả cơ đồ, tương lai của mình để theo Chúa như một người ăn xin nghèo đói. Biết rằng những người thân của mình sẽ không bao giờ đồng ý về quyết định này, Clara đã bỏ nhà đi một cách đầy kịch tính và đặc biệt.

Trong khắp vùng thời bấy giờ, những ngôi nhà được xây dựng bao gồm một cửa bên hoặc cửa sau được gọi là “cửa tử”. Nó được sử dụng để đưa thi thể của các thành viên trong gia đình đã qua đời đi chôn cất, theo phong tục đêm canh thức ở nhà. Ở Assisi, “cửa tử” này cũng được sử dụng khi một phụ nữ trẻ bỏ nhà đi lấy chồng, nó cũng là một dấu hiệu cho thấy sự ra đi của cô ấy (có thể nói cô ấy đã chết) với gia đình mình để kết hợp với chồng tương lai.

Clara đã chọn rời khỏi nhà qua “cửa tử”, vì đã hiến dâng hoàn toàn cho Chúa Giêsu, cô ấy cũng đang dần chết vì gia đình và lối sống trước đây. Tuy nhiên, đây không phải là vấn đề đơn giản. Cánh cửa được chặn bằng những thanh gỗ rất nặng và một cột đá để nó chỉ được sử dụng cho những mục đích đặc biệt mà thôi.

Nhưng tình yêu vượt qua mọi trở ngại! Với sức mạnh của Chúa Giêsu trong trái tim cô, Clara đã loại bỏ các rào cản một cách lặng lẽ và nhanh chóng. Tình yêu thiêng liêng nồng cháy được bùng nổ, và cô ấy có được sự tự do!

Một ánh sáng mới tỏa ra

Đây chỉ là cánh cửa đầu tiên trong rất nhiều cánh cửa mà Clara sẽ vượt qua trong đời. Hành trang cô mang theo là lòng can đảm, sức mạnh nội tâm bên trong và ân sủng của Chúa, cô đã làm sáng tỏ một con đường mới mà không chỉ ảnh hưởng đến những phụ nữ theo Đạo khác mà còn cho toàn thể Giáo hội.

Khi Clara vẫn còn trong bụng mẹ, mẹ của cô, bà Ortolana, đã cảm nhận sâu sắc rằng đứa trẻ này khai sáng môt lối đi cho nhiều người. Lo sợ vì tỷ lệ tử vong khi sinh Clara cao, Ortolana đã cầu nguyện rất nhiều để việc sinh nở được bình an. Một ngày nọ, bà nghe thấy một tiếng nói thổn thức trong lòng mình: “Hỡi cô gái, đừng sợ hãi, vì bà sẽ hân hoan mà mang lại một ánh sáng rõ ràng để chiếu sáng khắp thế gian.” Theo đó, Ortolana đã đặt tên cho con gái mình là Chiara (tiếng Ý là Clara), có nghĩa là “soi tỏ” hoặc “ánh sáng”.

Ortolana là một người phụ nữ có lòng sùng đạo và luôn quan tâm đến những người có hoàn cảnh khó khăn. Qua sự chứng kiến của mình, Clara học được cách cư xử tử tế với những người nông dân làm ruộng và những người lao động chân tay khác mà họ đang làm việc cho các gia đình quý tộc Assisi. Cô và mẹ thường xuyên mang những giỏ thức ăn xuống dốc núi Subasio đem đến nhà những người nghèo khổ, gặp nhiều khó khăn. Tất cả những điều này đã chạm vào trái tim non nớt mỏng manh của Clara và chuẩn bị cho cô hành trang sẵn sàng vượt ra ngoài ranh giới giữa các giai cấp xã hội.

Clara cũng quan sát bảy người chú mạnh mẽ của cô, những người là hiệp sĩ mặc áo giáp, cô ngưỡng mộ cách mà họ dũng cảm bảo vệ phụ nữ và trẻ em khỏi các mối nguy. Cô được thừa hưởng lòng can đảm của họ, cùng với sự ân cần, vị tha, niềm khao khát cùng sự tin cậy của mẹ cô. Sự kết hợp các đặc điểm này rất quan trọng khi cô ấy vượt qua nhiều cánh cửa trên con đường mình đang đi.

Khó khăn cũng là một phần trong những năm đầu của Clara. Khi chiến tranh nổ ra ở Assisi, Ortolana và ba cô con gái nhỏ đã đến lánh nạn ở thành phố Perugia lân cận. Clara đã trở thành một tiểu thư xinh đẹp vào thời điểm họ quay trở về nhà vào năm 1205. Tuy nhiên, mọi người nhận xét rằng cô không tìm cách phô trương vẻ đẹp của mình, giống như những nữ quý tộc trẻ khác của Assisi. Trong khi họ đứng trên ban công của mình, hy vọng sẽ được các hiệp sĩ trẻ chú ý, nhưng trái tim của Clara đã ở một nơi khác.

Dũng cảm trốn thoát

Mặc dù có lợi thế về giai cấp của mình trong xã hội, một nữ quý tộc trẻ tuổi như Clara không có nhiều sự lựa chọn. Khoảng từ mười bốn đến mười tám tuổi, cô được mong đợi sẽ kết hôn với một hôn phu giàu có, danh giá do gia đình cô chọn. Mặc dù vậy, Clara đã từ chối tất cả các đề nghị vì một lý do to lớn hơn… là: Chính Chúa Giêsu khó nghèo trên cây thập tự, đã chiếm lấy trái tim cô.

Qua lời giảng của thánh Phanxicô, niềm khao khát mong mỏi Chúa được gieo trong lòng Clara nay bùng lên thành ngọn lửa tình yêu cháy bỏng mãnh liệt.

Lặng lẽ, can đảm kiên cường, cô tìm cách nói với Phanxicô về ước muốn của mình. Sau vài lần gặp gỡ bí mật, Phanxicô thấy cô thật lòng thật tâm, nên đã trình bày cho Đức Giám mục Assisi. Cả hai quyết tâm giúp đỡ Clara, vì họ biết những người chú của cô ấy sẽ ngăn cản cô theo một lối sống được coi là không xứng đáng với giới quý tộc thượng lưu. Một nơi an toàn đã được sắp xếp, một tu viện của các nữ tu Biển Đức (Benedictin) ở Bastia gần đó.

Vào đêm trốn thoát, Clara và một người em họ đã gặp Phanxicô và các anh em của Phanxicô ở cổng thành. Bằng ánh đuốc le lói, họ đi qua khu rừng để đến ngôi nhà thờ nhỏ St. Mary of the Angels, nơi Clara đã dâng mình cho Chúa Giêsu. Phanxicô cắt đi mái tóc đẹp của cô, và Clara đã đổi bộ quần áo sang trọng của mình để lấy một chiếc áo choàng thô, màn che mặt và đôi dép đơn sơ. Sau đó, cô và các anh em bước đi vào màn đêm đến với Bastia, là nơi các Nữ tu Biển Đức (Benedictin) đang đợi.

Sáng ngày hôm sau, đúng như đã được dự đoán, bảy người chú của Clara đã đến để đưa cô ấy về nhà. Clara bám chặt vào bàn thờ trong nhà nguyện của tu viện, theo luật tôn nghiêm của Giáo hội, đó là một nơi đặc quyền (nội vi), nơi người ta sẽ không đụng đến những kẻ đào tẩu. Thế nhưng, những người thân của cô sử dụng vũ lực và buộc tội cô làm xấu mặt gia đình. Clara đã chống lại bằng lòng dũng cảm của một hiệp sĩ và sức mạnh tối cao của Chúa Giêsu trong trái tim cô.

Cuối cùng, cô xé khăn trùm che mặt để lộ ra mái tóc xinh đẹp của mình đã được cắt bỏ. Kinh hoàng thay, các cô chú cuối cùng cũng hiểu rằng cô đã chọn một con đường mới. Cô đã đi qua “cửa tử” để kết thân không phải với chàng rể giàu có mà đến với Chúa Giêsu, người đã sống phận nghèo khó vì lợi ích của nhân loại.

Phá vỡ rào cản giai cấp

Thời gian ngắn ngủi của Clara tại tu viện giàu có và nổi tiếng cũng rất giá trị. Cô đã có cơ hội quan sát những cạm bẫy của việc sở hữu tài sản. Cô cũng nhận biết rằng hệ thống giai cấp đã chiếm giữ lấy ưu thế. Clara có một tầm nhìn khác biệt, cô tin rằng mọi người, dù giàu hay nghèo, đều bình đẳng trước mặt Thiên Chúa. Nhanh nhất có thể, Phanxicô đã đưa Clara và em gái của cô, Catherine (người đã được đổi tên là Agnes) đến ở tại nhà thờ San Damiano. Và tu viện Clara Khó Nghèo đầu tiên được hình thành từ đó. Tình yêu sâu sắc của Clara dành cho Chúa Giêsu là hiển nhiên đối với tất cả mọi người, ngay sau đó những người phụ nữ khác cảm nhận được tình yêu của Thiên Chúa đã đến tham gia cùng.

Sự đột phá

Clara vẫn chưa sẵn sàng mở cửa. Cô nhấn mạnh rằng cộng đoàn mới của cô không sở hữu bất kỳ thứ tài sản gì. Các chị em sống hoàn toàn bằng của bố thí, cho đi và tin cậy đặc biệt nơi Chúa. Tất cả họ đều làm việc chăm chỉ, kéo sợi rơm se thành sợi lanh, sau đó dệt sợi thành vải mà chúng trở thành khăn trải bàn thờ cho các nhà thờ nghèo. Họ ngủ trên thảm rơm trong một ký túc xá lớn và ăn bất cứ thứ gì người ta cho, chủ yếu là bánh mì và lương khô.

Nhiều người trong Hội Thánh đã cố gắng thuyết phục Clara từ bỏ ý định của cô. Các vị Giáo hoàng cũng quan tâm đến phúc lợi của cộng đoàn phục vụ của cô. Làm sao nó có thể tồn tại được lâu dài nếu không có thu nhập ổn định hoặc một chút tài sản? Nhưng Clara đặt trọn niềm tin vào Chúa và xin Đức Thánh Cha ban cho “Đặc ân của sự nghèo khó”, đặc ân không sở hữu thứ vật chất gì. Đây là điều mà chưa có nữ tu nào yêu cầu! Đức Giáo Hoàng Grêgôriô IX đã cân nhắc kỹ lưỡng và sau đó, nhận thấy Clara và các chị em của cô sống yêu đời và hoàn toàn trân trọng cuộc sống khó nghèo này, nên đã ban tặng một đặc ân cho tu viện nhỏ bé đặc biệt của cô. Tuy vậy, để cung cấp cho tất cả các tu viện, đặc quyền này cần phải được cụ thể hóa trong Luật dòng

Clara cũng tìm ra cách để mở cánh cửa này. Cho đến thời điểm đó, các nữ tu luôn tuân theo luật dòng do nam giới viết ra cho họ. nhưng Clara đã quyết định viết cho riêng mình. Một cách can đảm, với tất cả sự tôn trọng thích đáng đối với thẩm quyền của Giáo hội, cô đã thành tâm thiết lập lối sống mà cô cảm thấy được kêu gọi để sống và thực thi mà trình lên Giáo hoàng Innocent IV.

Clara đã nhận được sự chấp thuận Luật dòng của mình trên giường bệnh vào ngày 9 tháng 8 năm 1253, và hôn nó nhiều lần để tỏ lòng biết ơn sâu sắc. Vỏn vẹn hai ngày sau, cô đã đi qua cánh cửa cuối cùng của mình – cánh cửa dẫn đến cuộc sống vĩnh hằng muôn đời. Clara đã kiên quyết đứng vững trước con đường mà Chúa đã mời gọi cô đến với Người, và đã làm điều đó một cách thật đáng trân quý.

Cửa sẽ mở ra

Thiên Chúa đã vạch sẵn một kế hoạch và một sứ mệnh cho mỗi người chúng ta, như Ngài đã làm cho Clara. Mặc dù chúng ta đang sống trong một thế giới rất khác với nước Ý vào thế kỷ thứ mười ba, nhưng cuộc đời can đảm dấn thân của Mẹ Clara đã mời gọi chúng ta tự đặt câu hỏi: “Chúa Giêsu đang dẫn tôi đi đâu? Ngài đang yêu cầu tôi phải bước qua những cánh cửa nào?”

Ở mỗi giai đoạn của cuộc đời, chúng ta có thể chắc chắn rằng Chúa Giêsu sẽ trang bị cho chúng ta đầy đủ khi kêu gọi chúng ta, như Ngài đã làm với Clara. Khi gặp phải những trở ngại không thể tránh khỏi, dù trong xã hội hay trong chính bản thân mình, chúng ta có thể nhớ đến tấm gương tin tưởng của Thánh Clara mà nhận được “với Đấng ban sức mạnh cho tôi, tôi chịu được hết.” (Pl 4:13), chúng ta sẽ thấy bản thân mình rực sáng trên con đường độc nhất đến với Ngài.

Chuyển ngữ: Giới trẻ thừa sai Chúa Cứu Thế Miền Nam

Nguồn: wau.org (BY: SR. INEZ MARIE SALFER, PCPA)

* (Nữ tu Inez Marie Salfer là một nữ tu Dòng Clara Khó nghèo tại tu viện Our Lady of the Most Blessed Sacrament ở Thủ đô Washington, DC.)