Vào lúc 12 giờ trưa Chúa nhật 13/02, từ cửa sổ Dinh Tông toà, Đức Thánh Cha đã cùng đọc kinh Truyền Tin với các tín hữu và du khách hành hương tụ họp tại Quảng trường thánh Phêrô. Bài giáo lý ngắn của Đức Thánh Cha trước khi cầu nguyện xoay quanh các Mối Phúc của Tin Mừng Luca (Lc 6, 17. 20-26) của Chúa nhật VI thường niên. Đặc biệt ngài nhấn mạnh đến Mối phúc đầu tiên: “Phúc cho anh em là những kẻ nghèo khó, vì Nước Thiên Chúa là của anh em”. (Lc 6, 23)
Đức Thánh Cha bắt đầu bài huấn dụ như sau:
Anh chị em thân mến, chào anh chị em!
Tâm điểm Tin Mừng của Phụng vụ hôm nay là các Mối Phúc ( Lc 6, 20-23). Điều thú vị đáng chú ý là mặc dù đám đông bao quanh, nhưng Chúa Giêsu lại tuyên bố với họ bằng cách “nhìn các môn đệ và nói” (c. 20). Chúa nói với các môn đệ. Thật vậy, các Mối Phúc xác định căn tính của người môn đệ Chúa Giêsu. Các Mối phúc nghe có vẻ lạ, gần như không thể hiểu được đối với những ai không phải là môn đệ, nhưng nếu chúng ta tự hỏi môn đệ của Chúa Giêsu là người như thế nào, thì câu trả lời chính xác là các Mối Phúc. “Phúc cho anh em là những kẻ nghèo khó, vì Nước Thiên Chúa là của anh em” (c. 20). Phúc cho anh em là những người nghèo. Chúa Giêsu nói với các môn đệ của ngài hai điều: họ có phúc và nghèo khó, họ có phúc vì họ nghèo.
Môn đệ không tìm niềm vui trong của cải vật chất
Có phúc theo nghĩa nào? Theo nghĩa môn đệ Chúa Giêsu không tìm niềm vui trong tiền bạc, trong quyền hành hay trong những của cải vật chất khác; nhưng trong những ân ban mà họ nhận được mỗi ngày từ Chúa: sự sống, thụ tạo, anh chị em, v.v. Họ vui lòng chia sẻ ngay cả những thứ họ sở hữu, bởi vì họ sống theo lý luận của Thiên Chúa, đó là tính nhưng không. Sự nghèo khó này cũng là một thái độ hướng đến ý nghĩa cuộc sống. Môn đệ Chúa không nghĩ đến việc sở hữu của cải, không nghĩ mình đã biết mọi thứ, nhưng biết mình phải học hỏi mỗi ngày. Sự nghèo khó là ý thức mình phải học mỗi ngày. Môn đệ Chúa là người có thái độ này, là người khiêm tốn, cởi mở, không định kiếnvà cứng nhắc.
Mẫu gương của thánh Phêrô
Trong Tin Mừng Chúa nhật tuần trước có một mẫu gương đẹp về điều này: ông Simon Phêrô, một ngư dân lão luyện, chấp nhận lời mời của Chúa Giêsu thả lưới vào một giờ khác thường, và sau đó, hết sức kinh ngạc về mẻ cá kỳ diệu, bỏ thuyền và tất cả tài sản để theo Chúa. Phêrô chứng tỏ là người ngoan nguỳ bằng cách bỏ mọi sự, và theo cách này, ông trở thành một môn đệ. Trái lại, những ai quá vướng mắc vào ý riêng và sự an toàn của chính mình, sẽ khó theo Chúa Giêsu. Họ chỉ theo Chúa trong những gì phù hợp. Những người như vậy không phải là môn đệ Chúa. Và vì vậy, họ trở nên buồn bã, vì không có tài sản, bởi vì thực tế thoát khỏi dự tính của họ và họ không hài lòng. Trái lại, các môn đệ biết cách tự vấn mình, khiêm tốn tìm kiếm Chúa mỗi ngày, và điều này cho phép họ đi sâu vào thực tế, nắm bắt được sự phong phú và phức tạp của nó.
Môn đệ chấp nhận tính nghịch lý của các Mối Phúc
Nói cách khác, người môn đệ chấp nhận tính nghịch lý của các Mối Phúc: các Mối phúc tuyên bố rằng những ai nghèo khó, thiếu nhiều thứ và nhận ra điều này, thì được phúc, tức là hạnh phúc. Chúng ta có xu hướng nghĩ theo một cách khác: hạnh phúc là những người giàu có, nhiều của cải, những người nhận được sự khen ngợi và có nhiều người ghen tị. Trái lại, Chúa Giêsu tuyên bố thành công thế gian là thất bại, vì nó dựa trên sự ích kỷ thổi phồng lên để rồi để lại khoảng trống rỗng trong tâm hồn. Trước sự nghịch lý của các Mối Phúc, môn đệ chấp nhận thử thách, ý thức rằng không phải Thiên Chúa đi vào lý luận của chúng ta, nhưng là chúng ta vào luận lý của Người. Điều này đòi hỏi một cuộc hành trình, đôi khi mệt mỏi, nhưng luôn có niềm vui đi cùng. Vì môn đệ Chúa là người có niềm vui đến từ Chúa. Bởi vì, chúng ta hãy nhớ rằng, lời đầu tiên Chúa nói là: phúc thay. Đây là từ đồng nghĩa với việc trở thành môn đệ Chúa Giêsu. Thiên Chúa giải thoát chúng ta khỏi nô lệ của việc tự cho mình là trung tâm, giải thoát sự khép kín, làm mềm sự cứng cỏi của chúng ta, và mở ra cho chúng ta hạnh phúc thực sự, điều chúng ta thường tìm thấy ở nơi chúng ta không mong đợi. Chính Chúa hướng dẫn cuộc sống chúng ta, chứ không phải chúng ta với những dự tính và đòi hỏi của chúng ta. Sau cùng, môn đệ là người để Chúa hướng dẫn, là người mở lòng ra với Chúa Giêsu, lắng nghe và theo Người.
Rồi chúng ta có thể tự hỏi: liệu tôi có sẵn sàng trở thành môn đệ Chúa không? Hay tôi cư xử với sự cứng nhắc của người tin rằng mình đúng, tử tế, thành đạt? Tôi có cho phép một sự “đánh đổ bên trong” trước nghịch lý của các Mối Phúc, hay tôi vẫn ở trong giới hạn của những ý tưởng của riêng mình? Và rồi, ngoài những vất vả khó khăn, tôi có cảm nhận được niềm vui khi bước theo Chúa Giêsu không? Đây là đặc điểm nổi bật của người môn đệ: niềm vui tâm hồn. Chúng ta không được quên điều này: niềm vui tâm hồn. Và đây là dấu hiệu để biết ai là môn đệ Chúa.
Xin Đức Mẹ, người môn đệ đầu tiên của Chúa, giúp chúng ta sống như những môn đệ cởi mở và vui tươi.
Ngọc Yến – Vatican News